Wednesday, September 9, 2015

Tâm Tình Phan Xuân Thụy Vũ

 
Ba ra đi là một mất mác lớn trong đời con. Cả thế giới của con đều bị sụp đổ và con thật sự lạc hướng khi không có ba chỉ dậy. Ba là niềm vui và nguồn sống của con. Con cảm thấy rất may mắn được sống bên cạnh để chăm sóc cho ba. Đôi lúc con đã cau có vì mệt mõi và thiếu ngũ, con thật có lỗi với ba.
Ba là một người cha vĩ đại, cả cuộc đời ba đã hy sinh cho vợ và con. Ba đã chịu nhiều đắng cay và cực khổ để lo cho chúng con. Thời gian đầu ngay cả lon nước ngọt trong máy ba không dám mua vì bachê mắc. Ba luôn đặt chuyện học vấn của tụi con lên trên cho nên ba sẵn sàng làm đủ nghề để tụi con không phải lo lắng về tiền bạc ở nơi đất khách quê người. Có đôi lúc thấy ba cực khổ quá, con định bỏ học để giúp gia đình, nhưng rồi nhờ vậy mà con ráng cố gắng để không phụ lòng ba.
Con tuy đã lớn rồi, nhưng ba vẫn còn lo cho con từng ly từng tí.
1. Làm sao con quên được mỗi khi con đi làm về khuya, ba nấu cháo ngồi đợi và nhắc con ăn trước khi ngũ vì sợ con đói?
2. Làm sao con quên được mỗi khi con bệnh, ba đem thuốc tận giường cho con uống vì ba biết con rất ghét uống thuốc?
3. Làm sao con quên được mỗi buổi tối ba đợi con về ăn cơm chung? Đôi khi con đi về trễ, quên báo cho ba biết thì ba cứ đợi.
4. Làm sao con quên được mỗi buổi sáng ba luôn chuẩn bị đồ ăn cho con trước khi con đi làm?

Con rất kính phục ba vì con biết mấy tháng qua ba rất mệt mỏi nhưng ba không hề bỏ cuộc. Ba đã cố gắng rất nhiều vì ba không muốn tụi con lo lắng. Con biết ba rất sợ vào bệnh viện, nhưng vì thương con nên ba đã đồng ý đi. Có lần ba gần như khóc khi kêu đi bệnh viện. Khi ở bệnh viện thì ba sợ má ở nhà một mình không ai lo nên đòi về.
Con xin ba hãy bỏ hết mọi thứ và cứ thanh thản mà ra đi. Bây giờ ít ra thì ba không đau về thân xác và không phải đi bệnh viện nữa. Anh em con sẽ lo chăm sóc má thay ba.
Con cầu xin hương linh của ba sớm siêu thoát về với Phật.
Con gái của ba.

No comments:

Post a Comment