Sunday, September 13, 2015

Tâm tình với Thầy Phan Xuân Tự / Hồng Anh CHS/PBC viết từ Nauy


Năm ấy con học VIỆT văn do thầy dạy, dù chỉ 1 năm nhưng con rất quý thầy vì con thích văn thơ và ca hát... giọng thầy sang sảng, đố học trò nào ngủ gục nổi (hôm qua thăm gia đình thầy ở Seattle con có kể với Thụy Vũ: hồi đó giọng BA giảng bài lớn lắm, lúc chị vô PHAN BỘI CHÂU học rồi, mà BA giảng bài bên BÁN CÔNG đứng bên quán chị KY cũng con nghe tiếng giảng bài của BA...) con nhớ trong năm đó có một ngày tụi con được nghỉ giờ của thầy và thầy giám thị báo là thầy bị bịnh, tụi con vài đứa rũ nhau đi thăm thầy, con biết nhà vì thầy ở gần nhà con. Đến nơi tụi con không dám vô, đứng lấp ló ngoài cửa, nhìn vô thấy cô đang nấu cơm chiều và em KỲ đang lật úp bên nách thầy... thầy kêu tụi con vô nhà, lúc ấy KỲ cỡ ba bốn tháng rất bụ bẫm dễ ghét, con Xin cho con ẵm em bé (mấy đứa chia nhau được ẵm em bé thích qua), sau này con hay đến ẵm em để cô nấu cơm, con 1 đứa nữa con không nhớ tên, cu KỲ lúc bé tóc mọc dựng đứng như cái bờm ngựa nên tụi con hay kêu là BỜM (không biết có phải như Theo tin dị đoan là tại tụi con vuốt tóc bé).
Năm sau con thi lại và con qua PHAN BỘI CHÂU học, con không gặp thầy thường xuyên nữa, nhưng thầy trò vẫn thường xuyên gặp nhau nơi hành lang lớp học khi sau này thầy làm Tổng giám thị bên trường PBC... cho đến năn 1971 con ra trường thì con không gặp thày nữa... năm 1973,sau hiệp định PARIS con Theo chồng đổi về SAIGON vì Anh ĐOÀN được trở về NGÂN HÀNG QUỐC GIA làm việc.
*1975...sau đó con gặp lại thầy một lần trong hình hài một người tù nhem nhuốc khi thầy bị bắt đi dọn xà bần đổ nát của chợ PHAN THIẾT... với các bạn tù của thầy, hôm ấy con và một số đồng môn đứng bên lề dường che nón: KHÓC... những tháng ngày sau đó con bôn ba tìm đường vượt biên cho cả gia đình, có những lúc bị bắt và bị bỏ tù, bị chà đạp, có lúc ra tù lang thang đầu đường xó chợ. Có lần con nghe KIM YẾN nó kể là thầy ở tù về thầy có ghé nhà thầy hỏi thăm con, hỏi con có khổ  lắm không ??? chồng con  có ra tù chưa??? Con khóc nghẹn ngào (giờ này ngồi viết những giòng chữ này, trong nhà chồng con con ngủ hết rồi, con khóc nhớ thầy...con tạm nghỉ) 

BUỒN

12 tháng 9 Hai không mười lăm.
Con con nhớ như in trong trí ngày đầu tiên con vào học lớp đệ thất trường BÁN CÔNG Phan Thiết, vì năm ấy con thi rớt vào trường PHAN BỘI CHÂU. Chiều hôm ấy vì là ngày đầu tiên con đi học xa nhà và lên bậc trung học nên Bố con phải đưa con đi xin học, con ngồi vắt vẻo sau lưng Bố trên chiếc xe mobilette, sau khi làm thủ tục nhập học hai bố con Theo thầy giám thị đi nhận lớp. Giờ đầu tiên con học là giờ CỔ VĂN (ngày xưa giờ VIỆT văn có: CỔ văn và KIM văn), hình ảnh đầu tiên con nhìn thấy là người thầy giáo cao lớn qua (hồi ấy con bé nên thấy thầy cao quá), con sợ lắm mặc dù thầy đã mỉm cười với con, con được ngồi bàn đầu ngay cửa ra vào lớp vì lúc ấy con lùn và ốm nhom... hôm ấy thầy giảng bài MƯỜI THƯƠNG... thể loại thơ lục bát... thầy cũng nói về điệu hát TRỐNG QUÂN, sau đó thầy hỏi trong lớp có ai biết hát không??? lên hát cho lớp nghe. Trong lớp cũng có nhiều bạn lên hát, nhưng thầy cứ lắc đầu, sau đó thầy giải thích thêm là hát ru con ngủ, con mừng qua giơ tay xin hát (vì cha mẹ con là người bắc di cư nên mẹ con hát ru em con ngủ hằng ngày) bài này con thuộc nằm lòng.
Con bắt đầu hát:


Một thương này ... tóc bỏ cái.... đuôi gà (nhìn thầy thấy thầy gật đầu cười)
Hai thương này..... ăn nói mặn mà.... là mà có duyên..... (hát cho hết 10 cái thương)


Hát xong mà cả lớp im lặng (người miền Nam và PHAN THIẾT ai mà biết cái thể điệu TRỐNG CƠM này), chỉ mình thầy xoa đầu con khen: GIỎI...


  Vậy mà đã 8 năm rồi, qua bao lần hội ngộ của trường PHAN BỘI CHÂU, lần nào BA và cô cũng đi dự, cứ mỗi lần như thế là cha con ta lại ríu rít hẹn gặp nhau, lúc đầu gọi bằng VIBER, sau này có TANGO BA  mừng lắm, gọi cho con ngay báo tin... BA  gọi cho con thường,kể chuyện trên trời  dưới. 
Năm 2012 trước khi đi CALI dự hội ngộ,vợ chồng con qua thăm BA và các em ở SEATTLE, sau một chuyến bay hơn 10 tiếng đồng hồ, vừa ra đến cổng hải Quan  con đã thấy BA và cô đón tụi con đứng đó rồi... Chúng con ở chơi mười ngày, BA và cô lo cho tụi con thật chu đáo, em THỤY VŨ lo sắp xếp giờ đi làm để có giờ đưa tụi con đi chơi CANADA, ghé thăm cô LƯƠNG và nhà văn HẢI TRIỀU. những thời gian này con và em VŨ hay thủ thỉ kể chuyện về BA hồi đó... VŨ khúc khích vui. Nhớ có một buổi sáng con dậy sớm (vì SEATLE cách NAUY 9 múi giờ) nghe tiếng động lục đục dưới nhà bếp, con đi xuống lầu, con thấy BA đang lui cui nấu bếp, BA hỏi con sao dậy sớm vậy ??? rồi BA nói thêm:
"BA biết con thích ăn bắp ăn khoai, BA hấp chín rồi nè con, đói bụng xuống mà ăn, chút xíu cô ngủ dậy BA hấp thêm bánh bột lọc nữa... BA biết con thích những món VIỆT NAM"

con lặng người đứng lại trên cầu thang, lâu lắm rồi... hơn một năm nay từ ngày bố con mất (2011) con không nghe có ai kêu con bằng con và xưng bằng BA... con muốn khóc vì vui và ấm lòng.
*Thụy Vũ à... BA không chỉ có mình em là con gái đâu... Chị HỒNG ANH cũng là con gái của BA nữa sau khi BA xoa đầu chị khen chị GIỎI năm nào
Năm 2013 con và các em qua CANADA chơi, sau đó xuống CALI, khi biết con xuống CALI BA và cô cùng em VŨ cũng bay xuống gặp chị em con... cứ cha con gặp nhau là bao nhiêu kỷ niệm ngày xưa dưới mái trường PHAN BỘI CHÂU lại ùa về... hai em KỲ và VŨ chỉ biết cười và nhất là BA... góp vui những kỷ niệm... năm này thấy BA phục hồi, BA lên cân, nhìn BA con mừng hy vọng BA qua khỏi. Qua năm nay con nghe BA nói qua máy BA bị đi cấp cứu nhiều, tụi con nghĩ BA dự hội ngộ không được, nên con có gọi và có ý lên SEATLE thăm BA trước khi về CALI, nhưng BA khoe BA khỏe lắm, các em đã mua vé rồi, hẹn ngày 1 tháng 7 gặp nhau ở CALI. Cứ tưởng ngày ấy gặp nhau ở CALI nhưng khi đến CALI con nghe TẠ TRUNG nói BA trở bệnh nặng phải vào nhà thương .... khi ở CALI con có gọi BA, BA vẫn bốc máy gọi TANGO và nhìn vào màn hình, lần này BA không nhìn con nữa mà cứ nhìn lên trần nhà nói chuyện với con, bây giờ con mới biết là BA không dám nhìn thẳng con vì BA sợ con thấy BA khóc. Thật sự những ngày con ở bên CALI con muốn lên thăm BA lắm, nhưng thời gian này máy bay không trống chỗ nên con đành vậy !!! khi về đến NAUY con cũng gọi thăm BA, BA bốc máy nhưng tiếng nói yếu lắm, con không nhìn thấy hình của BA... chỉ nhe tiếng nói và trên màn hình chỉ toàn hình của gối và mền đắp.
  Giờ này BA đã yên nghĩ... con lại có cảm giác MỒ CÔI cha lần nữa... cầu TRỜI BA ở cõi VĨNH HẰNG an vui... thế gian này BA đã hết nợ như CON TẰM NHẢ TƠ cho lớp học trò như chúng con nên người...
 
Con gái của BA
Viết xong ngày 13 tháng 9 năm 2015 tại NAUY, hôm nay trời NAUY vào thu, lá ngoài vườn bắt đầu trở vàng... nhớ BA
 

No comments:

Post a Comment